Người con đi làm xa về quê không báo trước để tạo bất ngờ cho mẹ già. Đến cửa, anh gọi tên nhưng không thấy trả lời, lại bất chợt nghe thấy mùi cháy khét bên tr
Chương 1: Trở về bất ngờ

Mấy năm ròng rã làm việc nơi đất khách quê người, anh Minh chưa một lần về thăm mẹ mà không báo trước. Công việc bận rộn, cuộc sống thành phố chen chúc, nhịp điệu hối hả luôn khiến anh quên đi những phút giây giản đơn nơi quê nhà. Thế nhưng hôm nay, Minh quyết định sẽ làm điều ngược lại. Anh mua vé xe từ sáng sớm, mang theo cả chiếc túi vải đựng quà quê mà mẹ anh thích: mấy ký khoai lang tím, ít bầu bí, mấy con cá khô mẹ hay nhắc đến, và một bó rau thơm còn xanh mơn mởn từ chợ thành phố. Trên suốt chuyến xe, lòng anh tràn đầy háo hức, tưởng tượng đến gương mặt mẹ khi nhìn thấy mình đứng trước cửa. Anh tự nhủ: “Mẹ sẽ bất ngờ lắm đây.”
Sponsored Ad
Khi xe dừng trước con đường làng quen thuộc, Minh thở dài, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm lòng trào dâng. Con đường đất nâu sau mưa, mùi hương của rạ ẩm và đất mới xới bốc lên hòa lẫn với gió heo may cuối thu khiến anh chợt thấy nhớ quê hương da diết. Anh lững thững bước về nhà, chân chạm đất mềm, nghe tiếng rơm rạ cào vào dép kêu xèo xèo.
Đứng trước cửa, Minh gọi to:
– Mẹ ơi, con về rồi!
Nhưng không thấy ai trả lời. Chỉ có tiếng gió xào xạc qua mái lá và mùi khét nhẹ bay ra từ trong bếp khiến anh chợt hơi nhíu mày. Cảm giác bất an len lỏi, Minh đặt túi quà xuống, tiến đến gần cửa hơn, hít một hơi thật sâu. Mùi khét, nồng và hơi đậm, khiến anh lập tức nhận ra là có gì đó đang cháy.
Sponsored Ad
– Mẹ… mẹ đâu rồi? – Minh hốt hoảng gọi thêm lần nữa.
Không thấy tiếng trả lời, tim anh đập mạnh hơn, tay hơi run khi anh đẩy cánh cửa gỗ ra. Khói trắng lờ mờ bốc lên từ gian bếp nhỏ, nơi chiếc nồi đất quen thuộc trên bếp gas đang tỏa ra mùi khét đặc trưng của cá kho cháy. Anh vội vàng chạy tới, vớ lấy chiếc khăn lau bàn tay, cố gắng che miệng khỏi hơi khói. Tim anh như ngừng đập khi nhìn thấy nồi cá: phần nước trong nồi cạn kiệt, khét lẹt, bốc khói trắng mù mịt, còn mẹ thì không hề xuất hiện bên cạnh.
Một loạt cảm giác sợ hãi và lo lắng tràn về: “Mẹ có sao không? Sao mẹ không ở đây? Hay mẹ bị ngã đâu đó?” Minh lùi lại một bước, hít thở gấp, rồi lập tức chạy ra phía sau nhà, nơi vườn rau mẹ thường chăm.
Sponsored Ad
Một lát sau, từ phía cuối vườn, tiếng bước chân chậm rãi vang lên. Mẹ anh xuất hiện, tay còn dính đất, trên vai vẫn là giỏ rau nhỏ. Bà trông còn khỏe, nhưng ánh mắt hơi ngạc nhiên khi thấy Minh đứng đó với gương mặt lo lắng.
– Ơ… con… về à? – mẹ hỏi, giọng hơi mệt.
– Mẹ… mẹ đi đâu? Sao nồi cá cháy khét thế này? – Minh vừa hỏi vừa chạy lại, lòng như thắt lại.
– À, mẹ ra vườn nhổ rau một lát, không nghe con gọi, rồi cũng quên mất nồi cá đang kho… – mẹ giải thích, giọng vừa mệt vừa cười khẽ.
Minh thở phào nhẹ nhõm, vừa lo vừa cười theo, như vừa trải qua một trận “thót tim” nho nhỏ. Anh cúi xuống ôm lấy mẹ, cảm giác ấm áp từ bàn tay gầy guộc của bà len lỏi khắp cơ thể.
Sponsored Ad
– Con về, không báo trước… để mẹ bất ngờ – Minh vừa nói vừa lau vội nước mắt vì mừng rỡ.
– Thật à? Thế thì mẹ cũng bất ngờ thật, nhưng lần sau đừng làm mẹ lo thế nữa nhé – mẹ cười hiền, giọng ngọt như đường mía.
Anh và mẹ đứng đó, giữa khói nhẹ từ nồi cá cháy, nhưng trái tim cả hai đều đầy ắp niềm vui giản dị và xúc động. Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt – một nồi cá kho, một bó rau, một cái ôm bất ngờ – lại đủ để nối lại những khoảng cách dài ngày, để cho Minh nhận ra rằng, quê nhà và mẹ luôn là nơi bình yên nhất mà anh muốn trở về.
Chương 2: Những buổi chiều bên mẹ
Sponsored Ad

Sau cú ôm bất ngờ hôm nay, Minh và mẹ cùng nhau dọn dẹp gian bếp. Nồi cá kho cháy khét được đổ đi, bát đũa rửa sạch, mùi khói còn vương lại nhưng không làm giảm đi niềm vui của hai mẹ con. Minh lặng lẽ nhìn mẹ, bàn tay gầy guộc của bà vẫn thoăn thoắt, nhặt rau, rửa bát, như chưa từng vắng anh suốt bao năm trời. Trong khoảnh khắc ấy, Minh nhận ra rằng, tuổi già của mẹ đã bắt đầu để lộ những dấu hiệu mệt mỏi, những sợi tóc bạc nhiều hơn, đôi vai khòm xuống, nhưng đôi mắt bà vẫn sáng, vẫn trìu mến và yêu thương vô điều kiện.
– Con thấy mẹ vẫn khỏe, nhưng mẹ cũng già đi nhiều rồi – Minh bày tỏ một cách chân thành, giọng trầm lắng.
– À… già thì già, nhưng còn khoẻ, còn làm được việc gì thì làm – mẹ cười, tay vẫn nhặt rau. Bà nhìn Minh, ánh mắt pha chút lo lắng: – Con làm việc ở thành phố vất vả lắm, về thăm mẹ là mẹ vui rồi, nhưng con cũng đừng quên giữ sức khoẻ nhé.
Sponsored Ad
Minh chỉ cười, lòng trào dâng một cảm giác ấm áp khó tả. Từ sáng đến giờ, anh chưa từng thấy quê hương mình gần gũi đến vậy. Những âm thanh quen thuộc – tiếng gà gáy, tiếng côn trùng trong vườn, tiếng lá cây xào xạc – tất cả như hòa vào nhịp tim của anh. Anh thầm nhủ: “Mình đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, nhưng bây giờ còn kịp để bù đắp cho mẹ.”
Sau bữa cơm trưa đơn giản, Minh quyết định ra vườn cùng mẹ. Vườn rau phía sau nhà là nơi mẹ anh dành phần lớn buổi sáng, tay mẹ thoăn thoắt nhổ cỏ, vun xới đất, chăm bón từng luống rau xanh mơn mởn. Minh đi theo, giúp mẹ nhổ vài cọng rau già cỗi, cảm giác đôi tay anh thấm đất, hương mùi cây cỏ khiến anh bất giác mỉm cười.
Sponsored Ad
– Con có muốn học cách trồng rau không? – mẹ hỏi, giọng vừa mời gọi vừa ấm áp.
– Dạ, con muốn lắm – Minh đáp, mắt sáng lên.
Mẹ bắt đầu chỉ Minh cách phân biệt rau già và rau non, cách vun gốc để cây tươi tốt, và cách nhìn màu lá để nhận biết cây cần nước hay cần phân bón. Minh lắng nghe, chậm rãi thực hành, nhưng chính sự hướng dẫn dịu dàng của mẹ khiến anh thấy yêu quý những phút giây giản dị này hơn bất cứ thành công nào nơi phố thị.
Chiều xuống, nắng vàng nhạt trải dài trên những luống rau, tạo nên một bức tranh quê bình yên. Minh ngồi trên chiếc ghế tre cạnh mẹ, tay cầm bát chè xanh mẹ vừa múc, cảm nhận hương vị đượm vị quê, ngọt ngào, thanh mát, khác hẳn những đồ uống hiện đại nơi thành phố. Hai mẹ con trò chuyện, kể nhau nghe những chuyện đã xảy ra từ nhiều năm qua. Mẹ kể về hàng xóm, về mùa màng, về mấy con gà mái vừa đẻ trứng. Minh kể về cuộc sống thành phố, công việc, những người bạn, nhưng tất cả đều giản dị, không khoa trương, không hoa mỹ.
– Con thấy… đôi khi thành phố quá ồn ào, nhiều khi con chỉ muốn được như lúc này, ngồi bên mẹ, nhấm nháp bát chè nóng – Minh thổ lộ, ánh mắt dõi theo mẹ.
– Ừ, quê nhà bình yên lắm. Nhưng con biết không, mẹ cũng mong con tìm được hạnh phúc cho riêng mình – mẹ nói, giọng vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng.
Minh im lặng, nhìn mẹ, trong lòng trào dâng cảm xúc lẫn lộn. Anh nhận ra rằng, những năm tháng xa nhà, anh đã bỏ quên quá nhiều thứ quý giá nhất: tình mẹ, sự bình yên, và những khoảnh khắc giản dị mà chỉ có quê hương mới đem lại. Anh tự nhủ sẽ dành nhiều thời gian hơn cho mẹ, để không còn những nỗi lo sợ, những khoảng cách vô hình giữa họ.
Chiều tối, khi mặt trời lặn, Minh và mẹ ngồi bên hiên nhà. Mùi hương đất ẩm sau cơn mưa nhẹ hòa lẫn với mùi cá kho mới nấu, tạo nên một không gian ấm áp, gần gũi. Minh nhìn mẹ, thấy đôi mắt bà long lanh, ánh lên niềm hạnh phúc giản đơn khi có con bên cạnh. Anh khẽ cười, bàn tay nắm tay mẹ, cảm giác ấm áp lan tỏa.
– Con về đây, mẹ cảm thấy hạnh phúc lắm, Minh à – mẹ nói, giọng run run vì xúc động.
– Con cũng vậy, mẹ à. Con sẽ về thường xuyên hơn, để không còn những bất ngờ… cháy nồi cá nữa – Minh đáp, giọng đùa nhưng đầy chân thành.
Không gian yên lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc và tiếng côn trùng rả rích, nhưng trong lòng cả hai mẹ con lại đầy ắp tiếng cười và tình thương. Minh nhận ra, đôi khi hạnh phúc giản dị không đến từ những thứ lớn lao, mà đến từ những khoảnh khắc giản đơn, từ một cái ôm bất ngờ, từ một bữa cơm quê, từ những buổi chiều bên mẹ.
Những ngày tiếp theo, Minh quyết định ở lại quê vài tuần. Anh cùng mẹ đi chợ, nấu cơm, chăm vườn, thậm chí học cách làm mấy món quê mà trước đây chỉ nghe mẹ nhắc. Mỗi sáng thức dậy, hít thở không khí trong lành, nhìn thấy mẹ quét sân, anh cảm thấy bình yên lạ thường. Những câu chuyện nho nhỏ, những nụ cười hiền, và đôi khi là những lời nhắc nhở dí dỏm của mẹ, đều trở thành ký ức quý giá mà Minh muốn lưu giữ mãi.
Chiều tối nọ, khi mặt trời vừa khuất sau dãy núi xa, Minh và mẹ ra sân phơi lúa. Gió mơn man thổi, lúa vàng rực rỡ, phản chiếu ánh nắng còn sót lại. Minh bất giác quay sang nhìn mẹ, thấy bà đứng giữa sân, tay chống hông, mắt hướng về cánh đồng xa xăm. Anh hiểu rằng, tuổi già và nỗi lo lắng của mẹ luôn đi cùng nhau, nhưng tình thương và sự kiên cường của bà mới chính là điểm tựa vững chắc nhất cho anh.
– Mẹ… con có thể ở lại đây một thời gian dài không? – Minh hỏi, giọng thấp, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
– Ừ… mẹ sẽ rất vui – mẹ đáp, nụ cười hiền hiện trên khuôn mặt gầy guộc.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh nhận ra rằng, bất kỳ thành công hay áp lực nào ở thành phố cũng không thể mang lại cho anh cảm giác bình yên và hạnh phúc như ở bên mẹ. Anh tự hứa, sẽ trân trọng từng phút giây này, sẽ không để nỗi lo cơm áo gạo tiền che mất những giá trị quý giá nhất của cuộc đời.
Buổi chiều kết thúc, bầu trời nhuộm đỏ phía tây, tiếng côn trùng rả rích vang lên khắp làng, Minh và mẹ ngồi bên hiên nhà, tay trong tay, cảm nhận sự bình yên giản dị mà lâu nay anh tưởng đã mất. Anh biết rằng, những ngày tháng ở quê bên mẹ không chỉ là niềm vui, mà còn là cơ hội để anh nối lại những sợi dây tình cảm tưởng như xa cách, để hiểu rằng, quê nhà và tình mẫu tử luôn là nơi anh muốn trở về nhất.
Chương 3: Bữa cơm quê và tiếng cười

Ngày hôm sau, Minh dậy từ rất sớm. Sương mờ còn phủ trên mái nhà, mùi đất ẩm quyện với hương rau mới cắt khiến anh cảm thấy dễ chịu lạ thường. Nhìn mẹ đã ra vườn từ sớm, tay bà thoăn thoắt nhổ cỏ, Minh không nén nổi nụ cười. Hình ảnh quen thuộc ấy khiến anh chợt nhớ những ngày còn bé, khi mẹ vẫn dắt anh ra vườn học cách trồng rau, khi bàn tay mẹ dạy anh nhặt cỏ, vun gốc.
– Con à, hôm nay mẹ sẽ nấu bữa cơm thật ngon để đãi con – mẹ gọi từ vườn, giọng vừa hóm hỉnh vừa đầy yêu thương.
– Dạ, con sẽ giúp mẹ – Minh đáp, chạy ra phụ mẹ, tay anh còn dính đất từ luống rau hôm qua.
Bữa sáng hôm đó trôi qua nhẹ nhàng với những món ăn dân dã: trứng chiên, canh rau, và mấy con cá khô mẹ mang về từ chợ làng. Minh giúp mẹ rửa rau, thái hành, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả. Anh nhận ra, những công việc tưởng chừng nhỏ nhặt lại mang đến niềm vui giản dị mà sâu sắc.
– Mẹ, hôm qua nồi cá cháy khét đấy, con vẫn còn lo lắm – Minh nói, vừa cười vừa nhặt rau.
– Ừ, mẹ cũng quên mất, may mà con về kịp. Lần sau nhớ gọi mẹ trước khi về, mẹ già rồi, dễ lo lắm – mẹ đáp, vừa nhổ rau vừa lắc đầu, giọng pha chút dí dỏm.
Cả hai cùng cười, âm thanh vang lên giữa sân, hòa với tiếng gà gáy và tiếng gió xào xạc, tạo nên không gian yên bình, đậm chất quê hương. Minh cảm nhận được niềm vui giản đơn: chỉ cần ở bên mẹ, cùng chia sẻ công việc, cùng trò chuyện, mọi thứ ngoài kia – phố thị, công việc, áp lực – đều trở nên xa xôi.
Chiều đến, Minh quyết định dẫn mẹ ra chợ làng. Anh muốn mua vài thứ cần thiết, nhưng quan trọng hơn, anh muốn cùng mẹ đi dạo, cùng trò chuyện, như những ngày xưa. Trên đường, Minh thấy mẹ còn chậm rãi, tay đeo giỏ nhỏ, dáng đi uyển chuyển nhưng vẫn còn khỏe. Anh đi bên cạnh, đôi khi lấy tay chống lại bụi bay lên từ đường đất, cảm giác được che chở, được gần mẹ.
– Mẹ, con mua cho mẹ mấy ký khoai lang tím mẹ thích nhé – Minh nói, mắt sáng rực.
– À, mẹ thích lắm, nhưng đừng mua nhiều quá, khoai dễ thối – mẹ cười hiền.
Khi trở về nhà, Minh quyết định sẽ nấu bữa cơm chiều. Mẹ ngồi nghỉ trên hiên, tay cầm ly nước chè, mắt nhìn anh tất bật trong bếp. Anh học cách kho cá, vừa kho vừa nhớ lại nỗi lo sợ hôm nồi cá cháy khét. Lần này anh cẩn thận, lửa vừa phải, nước xăm xắp, mùi thơm lan tỏa khắp gian bếp.
– Con làm được rồi đấy, Minh à – mẹ nói, ánh mắt tự hào.
– Dạ, nhờ mẹ dạy mà con nhớ hết các bước – Minh đáp, vừa cười vừa đảo cá trong nồi.
Khi bữa cơm dọn ra, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, tạo thành những dải sáng nhảy múa trên bàn. Cả hai ngồi xuống, thưởng thức những món ăn dân dã nhưng ấm lòng. Bữa cơm hôm nay không có gì đặc biệt ngoài tình thương và sự quan tâm lẫn nhau, nhưng đối với Minh và mẹ, đó là khoảnh khắc quý giá mà anh muốn lưu giữ mãi.
– Con à, mai này mẹ già, con cứ ở lại với mẹ một thời gian nữa nhé – mẹ nói, giọng run run vì xúc động.
– Dạ, con sẽ ở, mẹ à. Con hứa sẽ không để mẹ lo lắng nữa – Minh đáp, nắm chặt tay mẹ.
Sau bữa cơm, Minh và mẹ ra vườn dạo. Bầu trời chuyển sang tím sẫm, những con chim ríu rít trở về tổ, mùi hương đất sau mưa hòa cùng hương lá cây làm cả hai cảm thấy bình yên. Minh nhìn mẹ, nhận ra rằng, cuộc sống giản dị này mới chính là điều quý giá nhất.
Đêm xuống, Minh nằm trên chiếc giường cũ, bên ngoài tiếng gió ru rỉ qua mái nhà, lòng anh tràn đầy cảm xúc. Anh nghĩ về những ngày tháng xa quê, về những buổi chiều mưa ngồi nhìn mẹ loay hoay bên bếp lửa, về nỗi nhớ và tình yêu thương vô điều kiện của mẹ dành cho anh. Anh nhận ra rằng, dù đi đâu, thành phố có xa hoa, công việc có bận rộn, nhưng quê nhà và mẹ mới là điểm tựa vững chắc nhất.
Ngày hôm sau, Minh quyết định sẽ dành cả tuần tiếp theo để ở lại với mẹ, cùng chăm sóc vườn rau, nấu cơm, và trò chuyện. Những phút giây bình dị ấy trở thành món quà vô giá, khiến anh hiểu rằng hạnh phúc không phải là thành công ngoài kia, mà là những khoảnh khắc giản đơn, nhưng chan chứa yêu thương bên người thân.
Cuối cùng, Minh nhìn mẹ, lòng tràn đầy quyết tâm: sẽ không để những lo toan, áp lực thành phố làm mờ đi những giá trị giản dị nhưng quý báu nhất. Anh nhận ra rằng, tình mẹ con là thứ tình cảm bền chặt nhất, không gì có thể thay thế, và đôi khi chỉ cần một bữa cơm, một nụ cười, một cái ôm, cũng đủ làm cho cả đời người ấm áp.
Câu chuyện kết thúc trong tiếng cười và ánh mắt trìu mến của hai mẹ con, giữa khung cảnh quê hương bình dị, nơi mọi thứ trở về đúng nhịp điệu tự nhiên của cuộc sống: yên bình, giản dị, và chan chứa yêu thương. Nồi cá kho hôm qua cháy khét giờ chỉ còn là kỷ niệm nhỏ bé, nhưng chính kỷ niệm ấy đã gợi mở cho Minh nhận ra giá trị của những phút giây bình yên bên mẹ.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.