Tại buổi lễ trao học bổng, tỷ phú Phong chết lặng khi cậu bé xuất sắc ngẩng mặt lên. Gương mặt ấy giống hệt ông thuở nhỏ, và người mẹ đi cùng chính là…
Dưới ánh đèn rực rỡ của buổi lễ trao học bổng, Phong bước lên sân khấu với phong thái tự tin vốn có. Hàng trăm ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của ông, người đàn ông thành đạt đã trở thành hình mẫu cho nhiều thế hệ trẻ. Giữa không gian trang trọng ấy, ban tổ chức gọi tên một cậu bé có thành tích xuất sắc nhất để nhận học bổng. Cậu bé rụt rè bước lên, đôi bàn tay nhỏ run run khi cầm tờ giấy khen. Khoảnh khắc cậu ngẩng mặt nhìn ông, tim Phong như ngừng đập.
Gương mặt ấy, đôi mắt ấy… chẳng khác nào ông của ba mươi năm về trước. Phong thoáng chao đảo, ngón tay ông run run khi trao phần thưởng. Một cơn nhói buốt len vào tim, khiến ông bất giác nghẹn lại. Khán phòng vẫn vang tiếng vỗ tay, nhưng tai ông ù đặc, mọi âm thanh dường như bị xóa nhòa. Ánh mắt ngây thơ của cậu bé khiến Phong không thể rời đi.
Sponsored Ad
Rồi Phong nhìn xuống hàng ghế phía dưới, nơi một người phụ nữ lặng lẽ đứng dậy để chờ con. Khi ánh mắt ông chạm vào gương mặt ấy, cả thế giới như dừng lại. Thảo… chính là Thảo, người con gái ông từng yêu đến tận cùng nhưng lại buộc phải rời xa vì gia đình phản đối. Bấy lâu nay ông cố gắng quên đi, nhưng giây phút này, mọi ký ức trào dâng như thủy triều. Nỗi hối hận âm thầm bóp nghẹt trái tim.
“Con… tên gì?” – giọng Phong khàn hẳn khi cúi xuống hỏi cậu bé. “Dạ, con tên Minh ạ.” – cậu bé ngập ngừng trả lời, đôi mắt trong veo nhìn ông. Cái tên ấy như một nhát dao xoáy vào tim ông, vừa lạ lẫm vừa gần gũi. Phong run rẩy đặt tay lên vai cậu bé, mà cảm giác lại giống như đang chạm vào một phần máu thịt của mình. Ông thấy cổ họng nghẹn ứ, chẳng thể thốt thêm lời.
Sponsored Ad
Khi Minh cúi chào và quay về với mẹ, Thảo ngẩng lên, ánh mắt thoáng sững lại khi bắt gặp Phong. Họ nhìn nhau, chỉ vài giây nhưng như kéo dài cả một đời. Ánh mắt Thảo chất chứa bao điều không nói, vừa trách móc, vừa đau buồn, lại vừa kiêu hãnh. Phong thấy đôi mắt ấy vẫn như ngày xưa – dịu dàng nhưng đầy kiên định. Ông khẽ lùi một bước, như không đủ can đảm đối diện.
Sponsored Ad
Tiếng MC vẫn vang vọng, nhưng Phong hoàn toàn chẳng nghe thấy gì. Ông ngồi lặng, đôi bàn tay siết chặt lấy nhau đến mức bật gân xanh. Ký ức của những ngày tuổi trẻ ùa về, hình ảnh Thảo trong chiếc áo trắng giản dị, nụ cười hiền và cái nắm tay run rẩy dưới mưa. Ông nhớ từng lời hứa hẹn, nhớ cả ánh mắt lấp lánh khi họ mơ về tương lai. Nhưng cũng nhớ rõ cảnh ông buộc phải buông tay, khi gia đình ép buộc ông chọn con đường khác.
Phong nuốt nước bọt, cổ họng như có lửa đốt. Ông muốn chạy ngay xuống ôm lấy Thảo và Minh, nhưng lý trí ghì chặt ông lại. Nỗi sợ hãi len lỏi – sợ bị từ chối, sợ phải đối diện với trách móc, sợ nhìn thấy những năm tháng Thảo một mình gánh chịu. Ông đưa tay chạm lên khóe mắt, nơi giọt lệ nóng hổi vừa rơi xuống. Bao nhiêu năm, chưa một lần ông để lộ sự yếu mềm trước công chúng, vậy mà hôm nay lại bất lực.
Sponsored Ad
Khi buổi lễ kết thúc, Phong bước vội ra hành lang, tim đập loạn nhịp. Ông chỉ muốn gặp Thảo một lần, nói với cô rằng ông chưa bao giờ quên. Nhưng khi vừa đến cửa, ông đã thấy hai mẹ con đang bước ra. Minh tung tăng chạy trước, Thảo lặng lẽ theo sau, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn quanh như đề phòng. Trông thấy Phong, bước chân cô khựng lại, đôi môi run run nhưng chẳng nói gì.
“Thảo…” – Phong gọi khẽ, giọng đầy run rẩy. Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ông rồi nhanh chóng lảng đi. “Anh… vẫn vậy, chỉ là già hơn thôi.” – Thảo khẽ nói, giọng bình thản nhưng chất chứa bao nhiêu tầng sóng. Phong không biết đáp lại thế nào, chỉ thấy cổ họng nghẹn lại. Minh ngạc nhiên nhìn hai người, đôi mắt tò mò như đã cảm nhận có điều gì lạ.
Sponsored Ad
“Thằng bé… là con anh sao?” – cuối cùng, Phong cũng bật thốt, giọng ông như lạc đi. Thảo nhìn thẳng vào mắt ông, trong một thoáng, đôi mắt ấy long lanh nhưng kiên định. “Anh nghĩ sao cũng được. Từ lúc anh rời đi, mọi thứ đều do tôi gánh vác. Con tôi, chỉ cần thế thôi.” – giọng cô cứng rắn, nhưng bàn tay khẽ siết lấy tay Minh. Phong thấy cả thế giới như sụp đổ, đôi chân chông chênh đến mức muốn khuỵu xuống.
Ông hít sâu, ánh mắt van nài. “Anh không biết… Anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về em. Nếu anh biết…” – giọng ông nghẹn lại. Thảo cười nhạt, nụ cười pha lẫn cay đắng. “Nếu biết thì sao? Anh đã chọn gia đình, chọn con đường danh vọng, còn tôi chỉ là một kẻ không xứng đáng. Thời gian đã cho tôi hiểu, chẳng có ‘nếu như’ nào cả.” Lời nói như hàng trăm mũi kim đâm vào tim ông.
Sponsored Ad
Minh tò mò kéo tay mẹ, thì thầm: “Mẹ ơi, bác ấy sao thế?” Thảo cúi xuống, xoa đầu con, tránh né câu trả lời. Phong nhìn cảnh ấy mà lòng ông như nát ra, đôi mắt nhòa đi vì nước. Ông khao khát được gọi một tiếng “ba” từ đứa trẻ, nhưng lại không đủ tư cách. Khoảnh khắc đó, Phong thấy mình nhỏ bé, bất lực hơn bao giờ hết. Cái giá của một quyết định năm xưa bỗng trở thành bản án suốt đời.
Ông bước chậm lại, cố tìm lời. “Cho anh một cơ hội… ít nhất để quan tâm thằng bé. Anh không muốn bỏ lỡ nữa.” – giọng Phong run rẩy. Thảo lắc đầu, ánh mắt u uẩn. “Muộn rồi, Phong à. Minh có mẹ, có cả thế giới của nó. Chúng tôi không cần thêm ai nữa.” Lời cô như cánh cửa đóng sập, để lại ông đứng bơ vơ giữa hành lang.
Phong khẽ gật, nhưng đôi mắt ông vẫn nhìn theo hai bóng hình dần khuất. Trong lòng dấy lên một ngọn lửa vừa đau đớn vừa quyết liệt. Ông biết mình không thể từ bỏ, không thể một lần nữa ngoảnh mặt. Dù bị từ chối, ông cũng phải tìm cách bù đắp. Vì Thảo, và hơn hết… vì Minh – giọt máu ông không thể chối bỏ.