Tỷ Phú có vợ xinh đẹp như hoa nhưng lại đem lòng yêu goá phụ nghèo có 5 con, chồng cô ta còn chưa kịp làm 49 Ngày
Cả khu biệt thự Phú Thành ai cũng biết vợ chồng ông Lâm – một tỷ phú nổi tiếng trong ngành bất động sản.
Ông giàu, bà Giang thì đẹp, lại sắc sảo, được gọi là “nữ hoàng doanh nhân”.
Họ sống trong ngôi biệt thự rộng gần ngàn mét vuông, có 4 người giúp việc, 2 lái xe, tưởng đâu cuộc đời viên mãn.
Nhưng không ai ngờ, ông Lâm – người đàn ông từng tuyên bố “trên đời này chỉ yêu vợ mình” – lại rơi vào lưới tình của một góa phụ nghèo tên Hà, sống tận khu ngoại ô, trong căn nhà mái tôn dột nát cùng 5 đứa con nhỏ.
Lúc đầu, ông Lâm chỉ giúp đỡ vì thương hoàn cảnh.
Chồng cô Hà mới mất vì tai nạn, để lại 5 đứa con nheo nhóc.
Nhưng rồi chẳng hiểu sao, ông càng đến, càng mê, càng lún sâu.
Sponsored Ad

Bà Giang nghe tin, không tin nổi tai mình:
“Một người đàn bà lam lũ, da đen sạm, con đông như vậy mà ông bỏ cả cơ ngơi này để đến với cô ta sao?”
Sponsored Ad
Ông Lâm chỉ đáp lạnh:
“Em ấy không cần tiền, không cần danh. Em ấy… khiến anh thấy mình còn là con người.”
Một ngày, bà Giang đích thân tìm đến căn nhà tồi tàn của cô Hà, định bụng cho “góa phụ giả tạo” kia một bài học.
Nhưng vừa bước vào cửa, bà đứng khựng lại — không phải vì sợ, mà vì kinh ngạc tột cùng.
Trên bàn thờ khói hương nghi ngút, là di ảnh của người đàn ông… y hệt chồng bà – ông Lâm, chỉ khác mỗi cái nốt ruồi nhỏ dưới cằm.
Phía dưới khung ảnh, là một tấm giấy chứng sinh cũ mèm, ghi tên người cha: Lâm Quốc Huy.
Bà Giang run rẩy hỏi:
“Cô… cô Hà, đây là…?”
Sponsored Ad
Hà khẽ lau nước mắt, giọng nghẹn lại:
“Người trong ảnh là anh trai sinh đôi của ông Lâm. Mười mấy năm trước bị gia đình ruồng bỏ vì yêu tôi mà không chịu cưới người cha ông ấy sắp đặt. Anh ấy chết trong vụ tai nạn cách đây 49 ngày…”
Bà Giang há hốc, lùi lại một bước.
Cô Hà cúi đầu tiếp:
“Còn ông Lâm – chồng chị – là người đến thắp hương cho anh trai. Nhưng càng ngày, anh ấy càng ở lại lâu hơn, vì trong tôi… chị biết không, chị Giang… có một phần của người mà anh ấy từng nợ.”
Bà Giang nghẹn lời, nước mắt tuôn như mưa.
Bà hiểu rồi — thứ khiến chồng bà mê mẩn không dứt không phải thân xác hay tình dục,
mà là nỗi ám ảnh và day dứt với người anh đã mất — người có cùng gương mặt với ông.
Sponsored Ad
Tối hôm đó, ông Lâm trở về, thấy vợ ngồi một mình giữa phòng khách, ánh mắt trống rỗng.
Bà chỉ đặt lên bàn bức di ảnh của người anh trai song sinh, nói khẽ:
“Nếu anh còn yêu người đó… em sẽ rời đi. Nhưng hãy nhớ, anh đang sống cuộc đời của cả hai người.”
Ông Lâm quỳ xuống, nắm tay vợ, nước mắt lăn dài:
“Anh xin lỗi… Anh không biết mình đang yêu ai nữa – cô ấy… hay chính phần tội lỗi trong anh.”
Ba tháng sau, cô Hà dọn khỏi căn nhà mái tôn, không để lại một lời.
Chỉ còn lại 5 đứa nhỏ và một bức thư viết tay,
trong đó có dòng cuối cùng khiến ông Lâm chết lặng:
“Người anh yêu, không phải tôi – mà là người anh mất. Còn người thật sự yêu anh… vẫn đang ngồi ở căn biệt thự kia, chờ anh trở về.”